Sử dụng chất ức chế SGLT2 và chất chủ vận receptor GLP-1 trên toàn cầu cho bệnh đái tháo đường (ĐTĐ) typ 2: Kết quả từ DISCOVERY

Sử dụng chất ức chế SGLT2 và chất chủ vận receptor GLP-1 trên toàn cầu cho bệnh đái tháo đường (ĐTĐ) typ 2: Kết quả từ DISCOVERY

Tác giả: Suzanne V. Arnold et al.

‘ADA meeting 2021 – Diabetes 2021 Jun; 70 (Suppl 1)’

Dịch giả: Võ Duy Sơn

 

Thông tin, kiến thức nền: Mặc dù có những bằng chứng quan trọng về hiệu quả làm giảm nguy cơ bị những biến cố về tim mạch của những loại thuốc hạ đường huyết mới đây, tỉ lệ hấp thụ thuốc của những loại này trong cơ thể là rất thấp. Chúng tôi đã thử nghiệm xu hướng toàn cầu này và các dự đoán về việc sử dụng SGLT2i (SGLT2 Inhibitor – chất ức chế SGLT2) và chất chủ vận receptor GLP-1 (GLP-1 RA) ở bệnh nhân ĐTĐ typ 2.

 

Phương pháp: DISCOVERY là một nghiên cứu toàn cầu, tiến triển, và dựa trên quan sát những bệnh nhân bị ĐTĐ typ 2 được phát hiện từ giai đoạn 2014-2016 ngay tại lúc bắt đầu chữa trị bằng phác đồ điều trị ưu tiên 2 để hạ glucose (2nd line glucose-lowering therapy) và theo dõi trong vòng 3 năm. Chúng tôi đã sử dụng hồi quy logistic phân cấp (hierarchical logistic regression) để đánh giá các yếu tố kết hợp, ảnh hưởng tới việc sử dụng SGLT2i hoặc GLP-1 RA trong 3 năm.

 

Kết quả: Trong số 14576 bệnh nhân từ 37 quốc gia, 1579 người (10.8%) được bắt đầu với SGLT2i (8.7%) hoặc GLP-1 RA (2.2%) ngay tại lúc bắt đầu liệu pháp điều trị ưu tiên 2. Con số này đã tăng đến 16.1% vào cuối thời gian theo dõi (13.5% SGTL2i, 3.3% GLP-1 RA). Mức độ sử dụng ở 37 quốc gia trong 3 năm có giá trị trung vị (median) là 19.4% (Độ trải giữa – Interquartile range: 8.7-30.6%; dao động 0-62.7%). Những yếu tố bao gồm tuổi trẻ hơn, giới tính nam, chỉ số BMI cao, và bị bệnh về mạch vành có liên quan đến việc sử dụng SGLT2i/GLP-1 RA nhiều hơn, trong khi đó bị bệnh động mạch ngoại vi và bị các bệnh về thận sẽ sử dụng thuốc ít hơn.

 

Kết luận: Việc sử dụng trên toàn thế giới những loại thuốc giảm glucose với những lợi ích cho tim mạch đã và đang tăng dần theo thời gian (đặc biệt SGLT2i) nhưng vẫn còn chưa được tối ưu, đặc biệt là ở các nhóm bệnh nhân có khả năng cao được hưởng lợi nhất. Lượng sử dụng thuốc khác nhau một cách đáng kể ở các quốc gia khác nhau không phụ thuộc vào các yếu tố của bệnh nhân, gợi ý rào cản về địa lí đã hạn chế sự phổ biển rộng rãi hơn nữa của những loại thuốc này.

Chia sẻ bài viết